Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Phan_35
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, nhìn thấy thân thể chấn động bọn họ, nói tiếp.
"Các người cảm thấy các người sống trong phòng giam cả đời thì Nam Cung Tước sẽ đến cứu các người sao, hoặc là, bởi vì sợ các người lộ ra tin tức, sẽ đến nơi này giết người?"
Mạc Thiên Kình nói chậm chạp nhưng rất mạch lạc, quan sát thấy sắc mặt bọn họ không tốt, biết mình nói trúng tâm sự của bọn họ.
"Mấy năm nay, các người đi theo Nam Cung Tước cũng chẳng có gì tốt, nhiệm vụ hoàn thành có lẽ sẽ tưởng thưởng cho các người, nhưng bây giờ nhiệm vụ của hai người đã thất bại, thậm chí bây giờ tôi thả các người đi, các người cảm thấy liều mạng trở về còn có cơ hội sao? Nam Cung Tước sẽ tin tưởng các người một chữ cũng không tiết lộ sao?"
Sắc mặt Huyết Sắc Tà Dương biến đổi càng thêm khó coi, nhưng vẫn không lên tiếng.
"Nam Cung Tước tàn bạo khát máu, hắn buôn bán vũ khí, buôn lậu ma túy, hại biết bao nhiêu mạng người, chẳng lẽ ha người muốn cả đời bán mạng cho hạng người như vậy, khiến hai tay mình dính nhiều máu tươi hơn sao?"
Mạc Thiên Kình biết lời nói của anh khiến bọn họ từ từ dao động, anh tin tưởng, ai cũng đều có một chút lương tâm, chỉ là bị che mất mà thôi.
Nếu như có thể, anh sẽ cho bọn họ một cơ hội, nếu như không thay đổi, anh sẽ đưa bọn họ ra công lý.
"Đưa bọn họ về nhà giam, trông nom thật kỹ, khi nào suy nghĩ thấu đáo, thì sẽ tiếp tục thẩm vấn."
Mạc Thiên Kình dặn dò mọi chuyện, rồi để cấp dưới áp giải bọn họ đi.
"Anh, anh quá tàn bạo rồi, em nhìn thấy sắc mặt bọn họ cũng thay đổi, miệng của anh quả thật lợi hại!"
Nhưng không biết tại sao khi gặp Ngọc Sính Đình, thì lại thay đổi không nói được câu nào, Thượng Quan Quân Triết bổ sung thêm trong lòng.
Mạc Thiên Kình nhìn anh một cái, phớt lờ không thèm quan tâm.
Anh phải dựa vào những thứ này ăn cơm, không lợi hại tại sao có thể ngồi vững vàng ở chức thượng tướng.
"Cái tên đòi tiền chuộc Sính Đình đưa đến đây chưa?"
"đã đưa đến, anh vừa nói có ẩn tình, em lập tức đưa tới, trông chừng rất kỹ!"
Thượng Quan Quân Triết vội vàng nói, ra lệnh đi thẩm vấn phạm nhân!
, 20/1/15
#64
Chương 119: Cậu ta sao có thể là nội gian ?
"Diệp Thần Băng , anh nên nhìn cho kỹ và cẩn thận, người này và vụ án bắt cóc Sính Đình có rất liên hệ rất lớn."
Mạc Thiên Kình nghiêm túc dặn dò, Diệp Thần Băng gật đầu, rồi nhìn thấy một người mặc áo tù nhân khoảng ba mươi mấy tuổi được đưa vào.
Diệp Thần Băng liếc nhìn tên lưu manh đó, lúc nhìn thấy máu ứ đọng trên mặt hắn không nhịn được rùng mình một cái, thật không biết ngày đó đã bị đánh thành cái dạng gì, bây giờ trên mặt vẫn còn bầm giập như đầu heo!
"Anh, anh cảm thấy có ẩn tình sao?"
Thượng Quan Quân Triết đứng ở một bên, nhìn người đàn ông trước mắt, thật không nhìn ra hắn có bản lãnh gì mà đi vào được biệt thự để bắt cóc Sính Đình.
"Tài liệu thẩm vấn hắn đâu?"
Mạc Thiên Kình không để ý đến vấn đề của anh, nhàn nhạt hỏi, trên người phát tán ra vẻ uy nghiêm khiến Thượng Quan Quân Triết thu hồi vẻ cợt nhả.
Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình một cái, bị khí phách trên người anh làm cho rất khẩn trương.
Thượng Quan Quân Triết vội vàng lấy hồ sơ của hắn ra, Mạc Thiên Kình tùy ý lật xem, nhìn mặt tên lưu manh trước mắt còn chưa hết sưng.
"Trương Mậu, anh còn nhớ tôi không?"
Mạc Thiên Kình nhìn phạm nhân trước mắt, lạnh nhạt nói, giọng nói không có một chút tâm tình gì, Trương Mậu lắc đầu.
"không nhớ rõ!"
Làm sao hắn còn nhớ được, hắn chỉ nhớ ngày đó thiếu chút nữa hắn đã giết được cái con đê tiện đó rồi, ai biết con dao lại bị người ta đá văng ra, tiếp đó hắn còn chưa nhìn thấy rõ đối phương là ai đã bị đối phương hung hăng đánh một trận.
thật vất vả mới thấy người đó ngừng lại, nhưng sau đó lại chạy tới một người khác, xuống tay còn ác hơn, đá liên hoàn trên người hắn, thiếu chút nữa phá hủy hết toàn bộ xương cố trên người hắn.
"Anh còn nhớ người phụ nữ bị anh bắt cóc không?"
Mạc Thiên Kình tiếp tục hỏi, Trương Mậu ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn người đàn ông đối diện một cái, lập tức bị ánh mắt sắc bén của anh làm hắn sợ hãi cúi đầu.
"Nhớ!" âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, nếu hắn biết người phụ nữ kia lợi hại như thế, hắn cũng không bắt cóc cô ta.
cô ta không đơn giản, chỗ dựa phía sau càng không đơn giản, mỗi lần xuống tay đều hung ác.
"Anh bắt cóc cô ấy là vì tiền sao?"
Trương Mậu gật đầu, "Đúng, tôi vì tiền!"
Mạc Thiên Kình nheo lông mày, "Trước đây anh thiếu rất nhiều tiền nợ do đánh bạc, làm sao anh biết bắt cóc người phụ nữ kia sẽ có được nhiều tiền, anh có biết Diệp Thần Băng sao?"
Trương Mậu ấp úng cúi đầu, không lên tiếng.
"Trương Mậu, anh có vợ con, chẳng lẽ anh không phải muốn trở về đoàn tụ với họ sao? Thành thật khai báo, ra sức cải tạo để nhanh ra tù!"
Mạc Thiên Kình đột nhiên lạnh giọng quát lên, Trương Mậu sợ hãi run cầm cập.
Nghe anh nói, hắn nhớ tới vợ con ở nhà, vội vàng thỉnh cầu.
"Thưa trưởng quan, tôi thật sự không thể nói, tôi mà nói, bọn họ sẽ giết vợ con tôi mất"
hắn thiếu một khoản nợ cũng đã đủ liên lụy bọn họ, bọn chúng đồng ý, chỉ cần bắt cóc người phụ nữ kia, có được tiền, bọn chúng sẽ thả vợ con hắn, nhưng phải giữ bí mật.
"Anh cảm thấy bọn họ tin tưởng được không? Tôi cho anh biết, anh chỉ có thể hợp tác với chúng tôi, mới có thể bảo đảm vợ con anh được bình an, nói cho chúng tôi biết, người ngày đó bắt cóc người phụ nữ kia có phải là anh hay không, là ai bảo anh đòi tiền chuộc Diệp Thần Băng?"
Ngôn ngữ sắc bén của Mạc Thiên Kình khiến Trương Mậu rất nhanh không nhịn được, càng nghe anh nói, hắn càng lo lắng cho sự an toàn của vợ con hắn.
"Trưởng quan, nếu tôi nói, có phải anh sẽ giúp tôi và vợ con tôi được an toàn hay không, tôi còn cơ hội ra tù hay không?"
Trương Mậu chỉ là một tên cờ bạc, Mạc Thiên Kình vừa nói như thế, lập tức lựa chọn tin tưởng anh, dù sao những người đó cũng là những tên rất hung tàn, tàn bạo khát máu.
"Ừ, chỉ cần anh khai báo thành thật, anh chỉ bị phạt tù, cũng còn cơ hội có thể ra tù!"
Mạc Thiên Kình nghiêm túc nói.
Trương Mậu nhìn bọn họ, rồi khai báo.
"Tôi có thiếu sòng bạc mấy triệu với lãi suất rất cao, không có tiền trả, cả ngày cũng bị bọn họ đuổi theo đòi nợ, vợ tôi suốt ngày ầm ĩ, con trai lại nhỏ, bọn họ còn uy hiếp tôi, nếu như không trả tiền thì mang vợ tôi bán đi làm “Gà”, đem con trai tôi bán đi cho người ta làm con nuôi để gán nợ.
Đúng lúc tôi không còn đường nào để đi, thì có một người đàn ông tìm tới tôi, đưa người phụ nữ đó giao cho tôi, còn nói cho tôi biết, chỉ cần gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng thì anh ta sẽ cho tôi rất nhiều tiền, ít nhất là mười triệu, đúng lúc tôi đang thiếu tiền, hơn nữa người kia cũng do người ta bắt tới, mọi chuyện đã sẵn sàng, cho nên tôi đồng ý!"
Bây giờ Trương Mậu rất hối hận, tại sao lúc trước mình lại đi mượn tiền với lãi suất cao.
Làm hại bây giờ hắn biến thành như vậy, cũng không biết hiện tại vợ con thế nào, nhớ tới vợ mình, hắn cảm thấy thấy thẹn với cô ta, kết hôn đã sáu năm rồi, mà hắn chưa từng cho cô ta được một ngày hạnh phúc.
"Anh còn nhớ rõ hình dạng người kia như thế nào sao?"
Mạc Thiên Kình lạnh lùng hỏi tiếp, quả nhiên là có ẩn tình, nếu không phải do Sính Đình nhắc nhở, thật sự mình đã bỏ qua cho cái tên xấu xa kia!
Trương Mậu suy nghĩ, trong đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ.
"không rõ ràng lắm, người kia toàn thân mặc áo đen, nói chuyện có chút khàn khàn, đại khái cao như thế này!"
Trương Mậu khoa tay múa chân, Mạc Thiên Kình cau mày, như vậy chẳng phải giống như mò kim đáy biển sao?
"Anh không cần gấp, cứ từ từ suy nghĩ!"
Mạc Thiên Kình khuyên nhủ, kêu Thượng Quan Quân Triết lấybút ra.
"Anh nói xem dáng ngoài của hắn ta có gì đặc biệt?"
Thượng Quan Quân Triết nhàn nhạt nói.
"Khoảng 1m8, tóc đen, mắt rất có thần, lỗ mũi là như thế này, lông mày như thế này. . . . . ."
Trương Mậu từ từ nghĩ, rồi khoa tay múa chân, Thượng Quan Quân Triết chậm rãi vẽ ra, khoảng hơn một giờ, mới vẽ ra một dáng người.
"Anh xem một chút, giống hay không?"
Thượng Quan Quân Triết bức hình do mình vẽ cho hắn nhìn, Trương Mậu nhìn xong, chỉ vào mũi.
"Mũi của hắn rất cao, lông mày không phải như vậy, là như thế này!"
Trương Mậu cầm bút từ từ xoá và sửa, rồi lại xoá và sửa.
"Anh cũng có chút thiên phú đấy!"
Thượng Quan Quân Triết có chút kinh ngạc, nhìn hắn vẽ.
Lại nửa giờ trôi qua, Trương Mậu đem bản vẽ giao cho anh.
"Cũng có chút giống rồi!"
Mạc Thiên Kình nhận bản vẽ, nhìn thấy người trong hình không khỏi nhăn đầu lông mày.
"Anh, hắn ta có vẻ giống Trương Vượng!"
Mạc Thiên Kình gật đầu, chân mày nhíu chặt hơn, làm sao có thể?
Trương Vượng? Chẳng lẽ Trương Vượng thật sự là nội gian?
"Anh xác định thật sự là hắn?"
Mạc Thiên Kình trầm giọng hỏi, Trương Mậu gật đầu, Mạc Thiên Kình cảm giác đầu mình đột nhiên rất đau.
Sao lại có thể như thế, sao lại là Trương Vượng, nhớ lần trước, khi anh, Trương Vượng và Lão K cùng nhau đối phó với Hắc Lang, anh ta còn bị đạn bắn gây bị thương, sao anh ta có thể là nội gian?
Mạc Thiên Kình thật sự không muốn tin, nhưng bây giờ sự thật đang đặt ở trước mắt, anh có chút mơ hồ!
"Trưởng quan, anh sẽ giúp tôi và vợ con tôi an toàn chứ?"
"Yên tâm, chúng tôi đã đồng ý với anh thì sẽ làm được, anh tiếp tục suy nghĩ xem, người đó thật sự là người trong tấm hình này sao?"
Thượng Quan Quân Triết cũng rất khó tin, Trương Vượng sao lại là nội gian?
Trương Mậu nhìn lại mấy lần, sau đó gật đầu nói.
"Ừ, chính là hắn ta!"
"Tốt nhất là anh nên ngẫm nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ ra cái gì thông báo bọn họ bất cứ lúc nào cũng được!"
Thượng Quan Quân Triết biết Mạc Thiên Kình khó mà tin được Trương Vượng chính là nội gian, xem ra bọn họ phải điều tra cho rõ ràng!
"Được!"
Trương Mậu bị đưa về nhà giam, Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Thượng Quan Quân Triết, ra lệnh.
"Cậu đi điều tra hành tung của Trương Vượng, xác nhận lại một chút!"
Tác giả: Tiểu Dã Áp
Chương 120: Rất đau sao?
"Anh, anh có tin Trương Vượng là nội gian không?"
Khi đi ra khỏi cửa nhà giam, Thượng Quan Quân Triết vẫn chưa từ bỏ ý định, có thế nào anh cũng không dám tin, Trương Vượng lại là nội gian, nên biết rằng Trương Vượng nhập ngũ đã hơn mười năm rồi, có thể nói không ít hơn Mạc Thiên Kình bao nhiêu.
Ba người bọn họ cũng coi là anh em tốt mấy lần vào sinh ra tử, bây giờ đột nhiên nói anh ta có thể là nội gian, làm thế nào anh cũng có chút không thể tiếp nhận.
Mạc Thiên Kình cau mày, ngồi lên xe, "thật ra thì tôi cũng không tin sự thật này, nhưng cậu cũng biết chúng ta làm nghề này, nếu như không điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó sẽ khiến rất nhiều người chết oan!"
Thượng Quan Quân Triết mím chặt làn môi mỏng, chuyện này quả thật rất khó xử lý, kêu anh đi thăm dò hành tung của Trương Vượng, nếu anh điều tra ra cái gì, anh thật sự có thể tự tay giết chết người anh em vào sanh ra tử sao?
"Chúng ta về bệnh viện trước đi!"
Anh còn phải hỏi Sính Đình, có lẽ còn có thêm được một chút đầu mối.
Vùng ngoại ô thành phố X, trong một biệt thự xa hoa nằm cô lập, một thiếu phụ xinh đẹp ngồi trên ghế sa lon, trên vẻ mặt hiện đầy đau đớn, một người đàn ông tuấn dật ngồi ở một bên, nhìn người vợ khó chịu, trên mặt tất cả đều là vẻ lo âu và đau lòng.
"Trinh Tử, rất đau sao?"
Nam Cung Tước yêu thương đỡ người vợ dù đau cũng không lên tiếng, chỉ cắn chặt cánh môi, mang thai đã mười tháng, hôm nay con của anh ta sắp ra đời rồi !
Trinh Tử gật đầu, bàn tay bám chặt vào tay anh ta, trên mặt tràn ngập đau đớn.
"Đừng rời khỏi em!"
hiện tại cái gì cô cũng không cần, chỉ cần chồng ở bên cạnh mình.
"Yên tâm, anh sẽ không rời em!"
Nam Cung Tước ôm vợ, nhìn bác sĩ đang đứng ở một bên dặn dò.
"Lập tức đi chuẩn bị, lát nữa phu nhân sẽ sinh con!"
"Dạ!"
Bác sĩ kia vội vàng đi vào, cũng biết nếu mình chỉ cần sơ ý một chút, rất có thể sẽ chết trong tay người đàn ông này.
Bởi vì trong tin đồn, anh ta thật sự rất khát máu, rất bạo lực!
"A! Đau quá!"
Trinh Tử đau đớn hét rầm lên, nắm chặt tay anh ta, đau đến sắp chết rồi!
"Lý Băng, sao cô ấy lại đau như thế này?"
Nam Cung Tước nhìn thấy vợ mình đau đớn như thế, lập tức gầm lên, Lý Băng bị anh ta rống khiến giật cả mình.
"Phụ nữ sinh con đều như vậy!"
Làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau, Lý Băng cảm giác ngay cả chân của mình cũng có chút run rẩy, nếu không phải mình bị ép tới đây, có thế nào cô cũng không tới.
"Tước, em đau quá!"
Trinh Tử đau đớn sắc mặt tái nhợt, nắm thật chặt cánh tay Nam Cung Tước, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Nam Cung Tước ôm cô vào trong nhà, nhìn Lý Băng ra lệnh.
"Lập tức nghĩ biện pháp lấy đứa bé ra, không để Trinh Tử đau, nếu không thì cô đi chết đi!"
Nam Cung Tước lạnh lùng ra lệnh, Lý Băng sợ hãi thiếu chút nữa té ngã, liền vội vàng đi tới kiểm tra, thật may mắn, tử cung đã mở, có thể sống rồi.
"Môn chủ, ngài có thể đi ra ngoài không? Phụ nữ sinh con, đàn ông không nên ở chỗ này!"
Lý Băng nhỏ giọng hỏi, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Tước liếc tới sợ hãi rung mình không còn dám hé răng.
"Mau làm đi!"
Lý Băng vội vàng cúi đầu kiểm tra, sau khi thở một hơi sâu, bèn cởi quần Trinh Tử ra, mở rộng đùi của cô, kêu cô chống lên.
"Phu nhân, cô thử một chút, xem có thể sinh được không?"
Lý Băng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, mình đã đỡ đẻ bao nhiêu đứa bé, nhưng đối mặt với không khí áp bức như thế này là lần đầu tiên, nên không ngừng lau mồ hôi, giọng nói cũng có chút run rẩy.
"A! !" Trinh Tử đau chết đi sống lại, liên tiếp hét lên, khủng khiếp như heo bị chọc tiết, Nam Cung Tước nắm tay của cô , gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ đau lòng.
"Trinh Tử, không sợ, anh đang ở bên em!"
Cho tới bây giờ Nam Cung Tước cũng không biết sinh con lại khổ sở như vậy, nhìn thấy cô đau đớn như thế, anh ta thật hối hận vì đã để cô mang thai.
"Phu nhân, nghe lời dặn của tôi. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, sau đó dùng lực!"
Lý Băng tỉnh táo dặn dò, Trinh Tử nghe lời của cô ta, thì cảm thấy tử cung giống như bị xé ra, một luồng nóng bỏng từ nơi đó chảy ra.
"Phu nhân cố gắng lên, đầu của đứa bé đã ra!"
Lý Băng vội vàng kêu lên, Trinh Tử cắn môi, dùng hết hơi sức toàn thân, "A! !"
"Oa! ! !"
"Sinh rồi, sinh rồi! Là một công chúa!"
Lý Băng nói xong, vội vàng cắt rốn, tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, bàn tay Nam Cung Tước đang nắm tay Trinh Tử đột nhiên nới lỏng, gương mặt đẹp trai vì câu nói “công chúa” kia trở nên lạnh lùng.
Trinh Tử nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt anh ta, trái tim đau đớn từng hồi.
Anh ta nói không quan tâm trai hay gái, nhưng bây giờ thật sự là con gái, trên mặt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng, vậy là có ý gì?
Lý Băng vừa tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, vừa len lén liếc nhìn phản ứng của họ.
"Tước, anh không mừng sao?"
Trinh Tử có chút suy yếu, âm thanh rất nhỏ, cô cũng biết anh ta nói yêu cô không phải là thật, cô cũng biết anh ta rất muốn cô sinh cho anh ta một đứa con trai, thừa kế sự nghiệp của anh ta.
Nhưng khi cô nghe mình sinh con gái thì cô lại thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu thì con gái cô có thể thoát khỏi cuộc sống tràn đầy giết chóc, máu tanh đó.
Nam Cung Tước nhìn thấy ưu thương trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô .
"không có, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích!"
"Là thật sao?"
Trinh Tử nhìn anh, lời nói của người đàn ông này có thể tin tưởng mấy phần, anh ta nói yêu cô, mấy năm nay anh ta đúng là rất yêu cô, nhưng khi anh ta vừa nghe được giới tính đứa bé thì sắc mặt đau đớn và không vui, cô có thể nhìn thấy!
"Ừ, em nghỉ ngơi đi!"
Nam Cung Tước lạnh nhạt nói, đi tới nhìn đứa bé.
Trinh Tử cảm giác không khí trên người mình như bị rút đi rồi, anh ta quan tâm đến đứa bé nhiều hơn so với cô.
yêu cô, đến tột cùng là yêu cô, hay là yêu đứa bé!
Trinh Tử cảm giác mình rất uất ức, gả cho anh, mặc dù trải qua những ngày sống trong nhung gấm, nhưng cô hoàn toàn không có tự do, muốn đi đâu, anh ta cũng kêu một đám hộ vệ đi cùng cô, muốn một mình yên tĩnh cũng không được.
Giờ giờ phút phút đều bị anh ta giám sát.
"Gân cốt của em bé cũng không tệ, nếu dạy dỗ tốt, sau này cũng có thể trở thành người nối nghiệp của tôi!"
Nam Cung Tước lạnh lùng nói, nhìn con gái khỏe mạnh khác thường tốt, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút vui mừng, hoàn toàn không để ý đến vợ mình khi nghe thấy những lời này thì sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
"Tước, anh thật muốn cho đứa bé kế thừa sự nghiệp của anh sao?"
Anh ta là lão đại của Hắc bang, vậy con gái anh ta cũng phải cả đời trải qua những ngày tháng gió tanh mưa máu sao?
Nam Cung Tước ngay cả đầu cũng không quay lại, "Đó là đương nhiên, con của Nam Cung Tước, cho dù là trai hay gái, đều phải kế thừa sự nghiệp của tôi, trừ phi nó là phế vật!"
Nếu là phế vật, vậy thì không xứng làm con của Nam Cung Tước hắn!
Tàn bạo khát máu là bản tính của hắn, giành giật cướp đoạt là sức mạnh của hắn, Trinh Tử nghe hắn nói, sắc mặt trở nên tái nhợt, rất yếu ớt.
"Tước, nếu thật sự có khả năng, tôi muốn dùng tính mạng của tôi đổi lấy cuộc sống an bình cho con mình!"
Trinh Tử lẩm bẩm nói, khóe mắt đã sớm rơi đầy lệ, Nam Cung Tước xoay người, nhìn dung nhan tái nhợt đầy lệ của cô, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Trinh Tử, em muốn gì?"
Chương 121: Ba người đàn bà thành một cái chợ!
"Tước, đồng ý với em, nếu như có thể! Em chỉ hi vọng con mình có thể trải qua một cuộc sống như những người bình thường khác, em không muốn hai tay nó dính đầy máu tươi, em không hy vọng. . . . . ."
"Trinh Tử, em cảm thấy nó có thể có cuộc sống như thế sao?" Nam Cung Tước đau đớn nhắm mắt lại, sao cô còn chưa hiểu, hiện tại hắn sống cuộc sống như thế này, căn bản hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn, hắn không giết người khác, thì cũng có biết bao nhiêu người khác sẽ giết hắn, không phải hắn trời sinh đã tàn bạo khát máu, nhưng một khi đã đi trên con đường này, còn có thể lựa chọn sao?
Trinh Tử bị anh hỏi, nhất thời im lặng, mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống, gương mặt không còn chút máu ngày càng tái nhợt.
Vốn cô muốn tại thời điểm này kêu Nam Cung Tước buông tha chuyện thừa kế của con mình, không ngờ kết cục, cô vẫn còn quá đơn thuần!
Dã tâm của Nam Cung Tước, bản tính tàn bạo khát máu của hắn, căn bản không thể thay đổi.
Nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt yên lặng rơi xuống, Nam Cung Tước nhìn cô tuôn rơi nước mắt, kiên quyết xoay người rời đi.
Sau khi Lý Băng chuẩn bị cho Trinh Tử xong, liền rời khỏi biệt thự.
Mạc Thiên Kình trở lại bệnh viện, Sính Đình đã ngủ thiếp đi, Thủy Nhi và Trương Tuệ đang trò chuyện khí thế ngất trời, hai người đều có cảm giác hối tiếc vì sao không quen biết nhau sớm một chút, còn trao đổi số điện thoại của nhau!
Nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại, ánh mắt lập tức hưng phấn.
"Sao, có phải cùng một người hay không?"
Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình, vẻ mặt mong đợi, nhìn gương mặt lão đại có vẻ rất khó coi, giọng nói hưng phấn nhất thời giảm xuống một nửa.
Thượng Quan Quân Triết kéo cô, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Đừng chọc anh ấy, hiện tại tâm tình của anh ấy không được tốt!"
"Anh đừng chọc tôi, hiện tại tâm tình của tôi cũng rất không tốt!"
Thủy Nhi nghe anh nói, nhớ tới chuyện tối hôm qua, lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ
Thượng Quan Quân Triết không hiểu, "Vừa tồi tâm tình của em cũng không tệ nha, sao mới nói một chút đã thay đổi!"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian